top of page
Search

Nhật ký du hành thời gian của Jung Jaehyun

  • Bánh
  • Apr 14, 2021
  • 8 min read

Tác giả: Bánh mì kem phô mai

Pairing: Jung Jaehyun x Kim Doyoung

Translator: Bánh

Warning: SE hơi hướng OE, OOC


| Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, xin vui lòng không mang đi nơi khác |



2016.04.13


Mặc dù bây giờ đã là năm 2026, nhưng hãy thứ lỗi cho tôi khi sử dụng thời gian 10 năm về trước nhé. Xin tự giới thiệu, tôi là người thử nghiệm thứ 214 của Kế Hoạch Du Hành Thời Gian, hôm nay tôi đã lựa chọn trở về năm 2016.


À quên nữa, tôi là Jung Jaehyun, năm nay 30 tuổi và tôi đến từ tương lai.


Ngày 13 tháng 4 năm 2016 là ngày đầu tiên tôi gặp anh trong đời. Lý do mà tôi muốn quay trở lại ngày đó chính là vì tôi muốn ngăn cản cuộc gặp gỡ của chúng tôi.


Nếu như hỏi lý do, vì sao tôi lại không muốn chúng tôi va vào đời nhau ư?


Bởi vì tôi hối hận. Tôi hối hận vì đã gặp gỡ Kim Doyoung.



Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở Nhật Bản, tôi nghe nói mùa hoa anh đào sắp nở rộ liền vội vàng đặt vé máy bay. Thật không ngờ rằng, suốt một ngày dài hôm đó, chúng tôi gặp nhau ở tận 3 nơi: sân bay, lễ hội hoa anh đào và cả quán bán nến thơm. Sau này trở thành người yêu của nhau rồi, anh ấy mới kể lại rằng bởi vì gặp được nhau 3 lần một ngày như vậy mới khiến anh tin vào định mệnh của chúng tôi.


Để ngăn chặn cuộc gặp gỡ của chúng tôi thì cũng đơn giản thôi, phải chắc chắn rằng anh ấy sẽ không gặp tôi suốt 3 lần đó là được. Chỉ cần anh không lấy nhầm hành lý của tôi ở sân bay. Chỉ cần anh không tình cờ nhìn thấy tôi ở lễ hội hoa anh đào khi đang nhờ người qua đường chụp giùm một bức ảnh. Chỉ cần chúng tôi không cùng chọn đúng một loại nến thơm. Chỉ cần tất cả những điều này không xảy ra, thì sẽ chẳng có câu chuyện nào giữa chúng tôi cả.


Bạn hỏi câu chuyện giữa chúng tôi là gì ư?


Tất nhiên chúng tôi cũng sẽ làm những điều bình thường như bao cặp đôi khác rồi. Gặp gỡ, theo đuổi, rơi vào ái tình, kết hôn. Tính cách tôi hơi cứng đầu, còn anh ấy lại rất mong manh, thành ra chúng tôi thỉnh thoảng cũng có những trận cãi vã. Nhưng chúng đều rất phù phiếm, chúng tôi cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, để rồi mấy tiếng sau lại ôm nhau giảng hoà. Ấy vậy mà, trận cãi vã cuối cùng của chúng tôi lại không bao giờ hoà giải được nữa. Là đêm trước ngày kỉ niệm đám cưới, anh cầm vali lên và bước đi, đầu không hề ngoảnh lại nhìn tôi mà trực tiếp đi lên máy bay cất cánh.


Máy bay. Rơi xuống. Tan tành. Vỡ nát.


Câu chuyện cũ rích. Cốt phim này thật chẳng hợp thời.


Nhưng là câu chuyện chẳng hay tí nào, kết thúc vừa buồn vừa đau.


Vậy nên tôi quyết định đi ngược thời gian để trở lại quá khứ. Nằm trong khoang con nhộng lạnh ngắt của phòng thí nghiệm, đưa mắt nhìn trần nhà trắng toát, tôi nhấn cái nút trên cổ, trở về ngày 13 tháng 4 năm 2016.








Tôi đang đứng ở sân bay, mặc chiếc áo khoác jenim quen thuộc, đi giày canva, đôi mắt đỏ lừ vì thiếu ngủ.


Đã lâu lắm rồi mới được nhìn thấy anh, Kim Doyoung.


Anh đi ngang qua người tôi, rồi đột ngột bị tôi cầm tay kéo lại.


“Chuyện là…….Làm phiền anh một chút rồi, không biết anh có thể giúp tôi được hay không?”


Tôi khẩn khoản níu lấy tay anh, nhất định không thể để anh gặp được Jung-Jaehyun-19-tuổi.


“Nhưng tôi còn phải đi lấy hành lý, thật xin lỗi.” Anh đơ người muốn chạy khỏi tôi.


“Chỉ là một việc nhỏ thôi mà, làm ơn, xin anh đấy.”


Tôi một bên khẩn cầu, một bên vừa nhìn thấy Jung-Jaehyun-19-tuổi vừa đi ra, tay kéo vali lướt qua hai người chúng tôi.


“Được rồi, cậu mau nói đi, tôi có thể giúp gì cho cậu đây?”


“Tôi…Tôi…Tôi làm mất vỏ bọc passport rồi…..Anh có thể giúp tôi tìm nó được không?” Quả nhiên là một lý do dở tệ. Anh nhìn tôi với biểu cảm không thể nói nên lời.


Tôi nhìn thấy Jung-Jaehyun-19-tuổi đã ở gần băng chuyền, lấy đúng vali của mình rồi nhanh chóng rời đi. May quá, tôi bèn chạm vào túi áo cười bẽn lẽn nói “Chết, tôi chợt nhớ ra bản thân để nó ở trong túi áo bên này. Thành thật xin lỗi anh.”


Biểu cảm của anh nhìn tôi như thể có bệnh tâm thần, bĩu môi một cái rồi giựt tay khỏi tay tôi, tiến về phía băng chuyền để lấy hành lý.


Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành.





Hoa anh đào rực rỡ nhuộm hồng cả bầu trời, cả con đường cũng đông kín người muốn tham gia lễ hội ở đây. Bên sông còn có những con thuyền xanh lam im lìm nằm nghỉ, cánh hoa anh đào dịu dàng điểm xuyết trên mũi thuyền, những cây to lớn bên bờ sông cũng hướng cành rủ xuống mặt sông yên ả. Hình ảnh cánh hoa anh đào rơi xuống đã sớm phai nhạt trong ký ức của tôi, nhưng tôi luôn nhớ rõ, anh ấy lúc đó đang đứng trên cầu chờ tôi.


Lần này tôi cũng sẽ đứng ngay đây để chờ anh, và tôi nhìn thấy anh rồi. Đồ ngốc Kim Doyoung, đi đường cũng không lo nhìn mà chỉ biết cắm đầu nhìn camera là sao hả?


Anh vội vàng lướt qua dòng người, tay cầm camera ngẩng đầu chụp phong cảnh xung quanh. Rồi đột nhiên anh quay đầu ngó đông ngó tây, tìm kiếm ai đó có thể giúp mình chụp một tấm với khung cảnh nơi đây. Kim Doyoung anh thực sự rất ngốc, tại sao cứ phải tới những địa điểm nổi tiếng như thế này, tại sao cứ nằng nặc chụp hình lại…..Tại sao….Tại sao lại khiến em nhớ anh thế này?


Tầm mắt của tôi đột nhiên mờ đi, rồi tôi nhìn thấy Jung-Jaehyun đang bước lại gần từ phía bên kia cây cầu. Không được, không được gặp nhau. Không kịp suy nghĩ, tôi liền xuyên qua dòng người, nắm lấy tay Kim Doyoung rồi vội vàng kéo anh chạy đi. Thực xin lỗi, vì tôi quá sốt ruột mà vô tình dùng lực hơi lớn, lúc thả Doyoung ra liền thấy cổ tay anh có chút ửng đỏ.


“Tại sao lại là cậu? Cậu theo dõi tôi ư?” Anh hùng hổ doạ người, lùi ra phía sau một bước, nét mặt có chút sợ hãi nhìn tôi.


“Không phải…..Tôi không có….Anh hiểu nhầm rồi, chỉ là…Chỉ là tôi thấy chúng ta có duyên phận với nhau……”


“Có vậy cũng không cần nắm chặt tay tôi kéo đi như vậy chứ…?” Anh thể hiện thái độ chưa thể tin tưởng tôi….Cũng đúng mà, làm sao anh có thể tin tôi được cơ chứ?


“Là vì trời sắp đổ mưa rồi, tôi muốn giúp anh tránh khỏi thôi. Anh có đem theo ô đấy không? Nếu không thì hãy mau mau trở lại khách sạn đi.” Đúng là hỏi một đằng trả lời một nẻo.


Ông trời quả thật thương tôi, bầu trời cũng đột nhiên xuất hiện nhiều mây đen. Anh nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, trời cũng nổ một tiếng sấm rền khiến anh hét lên.


“Chết tiệt, tôi không mang theo ô thật…..Đành tạm biệt cậu nhé, tôi đi trước đây.”


Nhiệm vụ thứ hai cũng nhanh chóng hoàn thành. Thời gian để tôi lưu lại nơi này cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng, chỉ cần lần cuối này thành công nữa thôi, chúng tôi thực sự sẽ trở thành hai người xa lạ.






Đèn đường ở năm 2016 trông có vẻ tối mờ hơn so với năm 2026, tôi đứng dưới đèn đường đối diện cửa hàng nến thơm, lặng lẽ nhìn từng dòng người đi ra đi vào, chuông gió trên cửa theo đó reo lên từng điệu nhịp nhàng.


“Tôi vừa nhìn thấy một người trông giống cậu lắm đấy, cậu ta đi ngang qua tôi mà còn tỏ vẻ không biết tôi là ai luôn á. Liệu có phải là cậu không?” Đột nhiên Kim Doyoung từ phía sau gõ nhẹ lên vai tôi mấy cái.


Vậy là Kim-Doyoung-20-tuổi rút cục vẫn gặp Jung-Jaehyun-19-tuổi ư? Đây là một tình huống tôi không thể lường trước, khiến cho tôi trở nên bồn chồn lo lắng.


“Thực ra……Tôi đến từ tương lai đấy. Tôi biết anh tên là Kim Doyoung. Anh có thể nhìn thấy con chip phát sáng trên cổ tôi nè, còn có một lát nữa sẽ có đứa bé ở bên kia đường cầm bánh mì khóc tìm mẹ, đèn đường thứ ba tính từ chỗ chúng ta đúng 3 phút sau sẽ tắt.”


Những lời tôi vừa nói xong, lúc sau mọi thứ đều diễn ra theo đúng y như vậy khiến anh không khỏi giật mình hỏi tôi.


“Cậu đến từ tương lai ư? Vậy cậu tìm tới tôi là vì lý do gì chứ?”


“Tôi tạm thời chưa thể nói cho anh biết được.” Câu chuyện giữa chúng ta, làm sao em có thể nói hết cho anh nghe được chứ?


“Vậy cậu có thể cho tôi biết cậu là ai được không? Cái người kia thực sự trông rất giống cậu, cậu biết cậu ấy là ai mà đúng không?”


“Tôi không thể nói cho anh biết được. Nhưng xin anh hãy tin tưởng tôi, được không? Nghe tôi nói này, đêm nay anh đừng đi vào cửa hàng nến thơm kia nữa, ngày mai xin anh hãy rời khỏi Nhật Bản được không? Quan trọng nhất chính là, cái người trông rất giống tôi kia, xin anh đừng có dây dưa cùng cậu ấy, đừng liên quan tới nhau được không? Nếu không anh sẽ gặp phải những khổ đau mà anh không thể nào chống chịu được đâu.”


Nói tới đây đột nhiên con chip trên cổ tôi sáng bừng, reo lên “tít tít” đầy chói tai.


“Cậu…..Sắp phải rời đi rồi sao?”


“Đúng vậy, tôi cần phải trở về rồi. Nhưng tôi sẽ đứng đây nhìn anh rời đi trước nhé.”


“Được.” Anh chần chừ xoay người, giống như thể chưa kịp tiêu hoá hết thảy những gì tôi vừa nói.


Tiếng kêu từ con chip trên cổ tôi càng lúc càng nhanh, đột nhiên tôi chỉ muốn.


“Kim Doyoung.”


Tôi chỉ muốn được gọi tên anh một lần nữa, được nhìn thấy anh quay đầu lại nhìn mình, đôi mắt thỏ trong veo nhìn thẳng vào mắt tôi như những ngày xưa cũ đẹp đẽ.


“Hẹn gặp lại, tình yêu của em.”









Phòng thí nghiệm tối om như mực, tôi mở mắt ra lại nhìn thấy trần nhà lạnh toát như cũ kia. Vùng da trên cổ bị cấy chip vào có chút đau nhói, lúc này tôi mới có cảm giác bản thân thực sự đã tỉnh. Tôi thực sự đã trở lại năm 2026.


Lúc này, tay phải tôi vẫn còn chiếc nhẫn kết hôn, điện thoại vẫn còn rung lên trong túi quần, tin nhắn từ Seo Youngho hỏi tôi đang ở đâu, bởi hôm nay là ngày giỗ của ai đó.


Mắt tôi nhoè lệ, em đã nỗ lực nhiều đến như vậy, lựa chọn cuối cùng trao vào tay anh. Kim Doyoung ngốc nghếch, anh vẫn lựa chọn tiến tới cạnh em sao?


End.

 
 
 

Comments


bottom of page