The gift of puppies
- Lam
- Apr 13, 2021
- 36 min read
Updated: Apr 15, 2021
Tác giả: youngho
Pairing: Jung Jaehyun x Kim Doyoung
Translator: Lam
Summary: Hoàn toàn không phải là lỗi của Jaehyun khi mà người cậu lỡ chọc giận là là chủ của nàng cún mà nhóc cún nhà cậu làm em ấy mang thai. Vậy nên, cậu đổ lỗi cho định mệnh! Mà có vẻ như định mệnh này về phe Jaehyun thì phải.
| Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, xin vui lòng không mang đi nơi khác |
Ánh mắt Jaehyun cố định trên người vị khách đang bên đứng cạnh mình, hết nhìn từ đầu đến chân lại nhìn từ chân lên đầu. Mái tóc nâu ánh lên bên dưới ngọn đèn vàng ấm áp của quán nước, ngón tay thon dài nhịp từng nhịp, đều đều tiếp xúc với mặt quầy thu ngân. Đối phương chẳng có vẻ gì là sẽ chú ý đến Jaehyun cả, đồng nghĩa với việc cậu càng có thể tận dụng khoảng thời gian này để di chuyển con ngươi do thám khắp tấm lưng người nọ, còn đặc biệt cẩn thận khi dán mắt lên bờ mông tròn trĩnh đang được ôm lấy bởi lớp quần jean. May mắn thay, chàng thu ngân đã kịp thời gọi tên Jaehyun để nhận đồ uống, và cậu gấp gáp quay đi trước khi nam nhân nọ kịp cảm nhận được sức nặng từ ánh nhìn của cậu. Cậu buông vội lời cảm ơn tới chàng thu ngân, sau đó nhấp thử một ngụm nhỏ từ cốc Americano đá.
Mọi chuyện diễn ra như một cơn lốc. Trong vòng một giây, Jaehyun khép mắt, đôi bàn chân đã chuẩn bị sẵn sàng để phóng một mạch tới trường thì vào giây tiếp theo, cốc cà phê liền thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay cậu và gần như ngay lập tức, cậu cảm nhận được dòng nước lạnh đang dần thấm vào chiếc sweater mặc trên người. Jaehyun mở bừng mắt để rồi nhận ra cốc cà phê đang lăn lóc trên mặt sàn, và phần lớn cà phê thì chảy tràn lan trên lớp gạch. Nhưng tệ hơn cả là khi cậu nâng mắt trông lên, một vài giọt nâu đen đã bắn lên chiếc áo len cashmere trắng của anh trai cậu vừa mới quan sát chăm chú vài giây trước.
“Này!”
“Ôi trời, mẹ nó chứ.” Jaehyun lầm bầm.
“Ừ, mẹ cậu ý.” Người lạ gằn giọng và bực bội hỏi xin chàng nhân viên một mảnh khăn giấy, mà cho dù đối phương có chửi rủa bao nhiêu thì cũng chẳng thể xóa sạch sẽ mấy vết bẩn được.
Đó là khi Jaehyun nhận ra bản thân đã vô tình quên mất việc phải cư xử đúng mực. “Tôi rất xin lỗi.” Cậu nói bằng tông giọng hối lỗi, bước về phía trước để giúp đối phương tẩy đi vết nước, nhưng lại ngốc nghếch dùng chính bàn tay của mình mà lau. Anh chàng đẹp trai lập tức né đi, vẻ mặt khó chịu, rõ ràng là thông minh hơn Jaehyun.
“Tôi rất xin lỗi, tôi không cố ý tông vào anh. Tôi chỉ vừa mới, tôi không chú ý—”
Người nọ buộc phải cắt ngang, và Jaehyun từ nãy đến giờ vẫn luôn cố để gạt suy nghĩ rằng gương mặt giận dỗi của anh ấy trông thật tuyệt ra khỏi đầu.
“—Tôi sẽ trả tiền giặt ủi. Hoặc là nếu anh muốn đảm bảo, tôi sẽ tự mình mang chiếc áo đó đi giặt cho anh.”
“Nước của anh Doyoung xong rồi ạ!” Người nọ ngẩng đầu nhìn lên và gật nhẹ, hẳn là với cậu nhân viên, rồi lại tiếp tục lườm Jaehyun.
“Tôi nghĩ là hôm nay đến đây thôi. Chỉ là muốn nhờ cậu một việc, lần sau đi đường nhớ chú ý giùm cái.” Doyoung — Jaehyun đoán đó chính là tên anh — vai anh đẩy nhẹ vào cậu khi anh đi tới trước quầy thu ngân để nhận đồ uống. Dù Jaehyun ghét bản thân ở điểm này, nhưng khi dõi theo bóng dáng đối phương rời khỏi quán, cậu chẳng thể ngăn suy nghĩ, mong rằng hai người sẽ lại vô tình chạm mặt nhau.
***
“Anh nên được nhìn thấy anh ấy một lần, Johnny.” Jaehyun thở dài, thả người rơi tự do lên giường. Bé bự Samoyed của cậu, Byul, khôn lỏi chọn ngay lúc này để nhảy lên người cậu, vui vẻ liếm láp má Jaehyun. Còn Johnny, anh bạn cùng cậu chia sẻ phòng ở, cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi chiếc laptop phía trước anh ta và khoanh tay lại.
“Nghe này, anh đây rất cảm kích vì chú em đã cho anh mượn laptop, nhưng anh không được biết điều kiện là phải nghe em lải nhải mấy lời sến sẩm về Doyoung. Doyoung quá là nóng bỏng luôn, ảnh nom giận dữ ghê gớm, cơ mà tự dưng ảnh nhíu cái mày lại, trông giống hệt mấy con thỏ nổi giận, đáng yêu muốn chết.” Johnny kết thúc lời mình bằng cách bắt chước tông giọng của Jaehyun, nhưng nghe tệ hơn cả chục lần.
Jaehyun đảo mắt, và cậu chọn làm ngơ câu chòng ghẹo của Johnny. Thay vào đó, cậu dùng sức xoa cho mớ lông của Byul rối bòng bong lên rồi tâm sự với cậu chàng. “Con hiểu ba mà đúng không, Byul? Nếu con ở đó, hẳn là con cũng sẽ nghĩ như ba vậy, rằng Doyoung quả thực vừa quyến rũ vừa dễ thương.”
Johnny rền rĩ và túm đại thứ gì đó ném về phía Jaehyun.
“Này!”
“Thay vì cứ mãi thơ thẩn về khuôn mặt Doyoung, sao em không đưa Byul ra ngoài dạo một vòng? Để nhóc ấy giải tỏa bớt cái năng lượng quá mức dồi dào đó đi, chứ nhóc ấy đang trong kì động dục nên có thể bám lấy bất cứ thứ gì trong tầm mắt, kể cả cẳng chân em đấy.” Johnny lập tức đứng dậy rời đi. “À, và thử suy nghĩ về việc dẫn nhóc ấy đi thiến khi hai người đang vui vẻ dạo chơi nhé!”
Jaehyun nhanh chóng dùng hai tay bịt tai Byul lại. “Shhh, con đừng nghe lời lẻ xấu, ba sẽ không để ai cắt mất của quý của con đâu.” Jaehyun với lấy dây xích và gắn lên vòng cổ của Byul. “Nhưng anh ấy đúng một phần đấy, ba con mình nên ra ngoài một chuyến. Đến công viên yêu thích của con thì sao nào?”
Byul ngồi thẳng dậy và kêu lên một tiếng thay lời đồng tình.
“Con cũng nghĩ rằng Doyoung nóng bỏng và đáng yêu, phải không?”
Byul lại sủa thêm lần nữa, cậu nhóc thậm chí còn cười rất tươi. Jaehyun cười lớn và xoa đầu nó.
“Ngoan lắm. Được rồi, mình đi thôi, mà để ba cho con ăn một miếng lấy sức đã nhé.”
Sau khi Byul thưởng thức xong xuôi bữa ăn nhẹ của mình, Jaehyun lấy vài thứ linh tinh nhét vào túi áo khoác rồi rời khỏi nhà. Johnny đã kịp hét lên câu chào tạm biệt trước khi Jaehyun sập cửa.
Tiết trời se lạnh của mùa thu làm Jaehyun không khỏi run rẩy, nhưng Byul thì xem chừng chẳng hề bị ảnh hưởng bởi nó. Cậu nhóc sủa một tiếng thật kêu gửi lời chào đến mùa thu, khiến Jaehyun phì cười. Jaehyun tự mình nhắc nhở trong đầu, rằng bản thân cần phải mua tích trữ kha khá túi giữ nhiệt cho mùa đông sắp tới. Cậu có thể sẽ chết cóng, nhưng chẳng có gì ngăn được mong muốn đi dạo của Byul cả. Jaehyun chắc chắn rằng bản thân không hề mong ngóng chuyện này, nhưng cậu sẽ tình nguyện làm tất cả cho Byul thân yêu.
Họ cuối cùng cũng đến công viên trong tiểu khu, và mặc dù trời đang dần trở lại, vẫn có vài ba cậu nhóc túm tụm lại nơi sân chơi, leo trèo trên mấy thanh xà và cười khanh khách đung đưa chiếc xích đu. Một số người chủ tháo xích cho cún cưng nhà mình, và giờ thì chúng đang hăng hái chơi trò đuổi bắt với nhau.
Byul cũng hào hứng không kém, nhưng lại chẳng dám chạy đi hay kéo dây xích. Cậu nhóc đáng thương ư ử để thương lượng với Jaehyun. Cậu vỗ đầu nhóc.
“Được rồi, Byul. Ngồi xuống.”
Byul liền tuân theo. Ngay khi xích vừa được tháo, Byul phóng vụt đi hệt như cá gặp nước, lưỡi thè dài ra khi gia nhập cùng đám chó đang chơi đùa cùng nhau. Jaehyun theo dõi nhóc con, đồng thời chọn cho mình chỗ ngồi trên chiếc ghế dài nơi có tầm nhìn bao quát toàn côn viên, ánh mắt chưa từng rời khỏi Byul.
Vài phút sau, khi toàn bộ những chú cún kia đã rời khỏi công viên, mấy đứa nhóc trong khu vui chơi cũng vơi dần, Byul rốt cuộc cũng trở lại, làm trò trước mặt Jaehyun, một chân gác lên đầu gối cậu và rên rỉ. Jaehyun bật cười rồi đứng dậy.
“Rồi rồi, ba biết rồi mà.” Vừa nói, cậu vừa lấy ra quả bóng cao su yêu thích của Byul. Jaehyun có thể trông thấy ánh mắt cậu nhóc lập tức sáng lên. Jaehyun trêu nhóc vài lần, bằng cách hết đưa tới rồi lại rụt quả bóng lại, trước khi ném nó đi thật xa. Byul dùng hết tốc lực mà chạy, quyết tâm đuổi theo quả bóng.
Jaehyun cũng bắt đầu đi bộ nhanh, sau đó thì chuyển sang chạy, một phần là để quan sát lộ trình của Byul, phần lớn là muốn làm nóng người để chống chọi lại cái lạnh đến thấu xương của buổi chiều thu. Byul đang tự mình vờn quả bóng cao su, rồi cậu nhóc đột nhiên ngẩng phắt đầu lên. Mũi Byul liên tục hoạt động để truy tìm một mùi hương len lỏi trong không khí, và Jaehyun cũng đồng dạng nhìn quanh để xem cậu nhóc đã đánh hơi thấy thứ gì.
“Sao thế, con trai?” Jaehyun hỏi nhóc. Byul di chuyển bằng cả bốn chân, chậm rãi lần theo mùi hương mà chỉ mình nó có thể ngửi được. Và rồi trước khi Jaehyun kịp gắn xích lên vòng cổ hoặc thủ công hơn là ôm lấy nó, Byul bỗng nhiên phóng vụt đi và nhanh chóng ra khỏi công viên.
“Chời má.” Jaehyun cố gắng chạy nhanh nhất có thể để không bị mất dấu Byul. Nhưng cậu nhóc lại rẽ vào đoạn đường mà Jaehyun chẳng mấy quen thuộc, đồng nghĩa với việc Byul lập tức biến mất khỏi tầm mắt cậu. “Byul!”
Jaehyun không chần chừ đi dọc theo đoạn đường Byul đã đi, chỉ mong có thể trông thấy túm lông bông xù trắng tinh của con trai mình. Trái tim vẫn chẳng thể ngừng đập cho dù cậu sớm đã ngừng chạy. “Má nó, má nó, má nó chứ.” Cậu liên tục lảm nhảm khi vẫn chưa thể tìm thấy chút manh mối nào về Byul. Thời điểm cậu định lấy ra điện thoại và đánh một cuộc gọi cho Johnny, cũng là lúc cậu vô tình đụng phải người khác.
“Noon — ối, xin lỗi cậu!”
Khi Jaehyun quay người lại, miệng cậu há to đến độ muốn rơi cả hàm. Doyoung đang ở ngay trước mặt cậu, lại còn trông hoảng loạn vô cùng. Vệt hồng phết trên đầu mũi và hai má anh, khiến Jaehyun không thể ngăn lại suy nghĩ bản thân rằng anh quả là rất đáng yêu.
“Là anh!” Jaehyun nói, vừa kịp thời nhớ lại là cậu đáng ra vẫn chưa được biết tên của anh.
“Ồ, là cậu à.” Jaehyun phải vờ như bản thân chẳng hề rầu rĩ bởi tông giọng xa cách của đối phương. Nhưng rồi bất chợt, biểu tình của Doyoung lập tức trở nên thập phần hoảng loạn. “Cậu có thấy một chú Samoyed bự bự nào quanh đây không? Em ấy đang trong kì động dục, nên nếu cậu tình cờ gặp em ấy thì sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều đấy.”
Jaehyun chớp mắt khoảng vài lần rồi lên tiếng. “Điều này có vẻ nghe hơi kì cục, nhưng mà thật ra thì, tôi cũng vừa mới lạc mất chú cún của tôi, và ờm, là một nhóc Samoyed.”
Doyoung tóm lấy cổ tay Jaehyun và mất bình tĩnh siết chặt. “Thế nhóc đấy đi đâu rồi? Ôi quỷ thần ơi, thằng nhóc sẽ làm Noon có bầu mất! Phải đi tìm hai đứa nhanh lên!” Doyoung lại hất tay Jaehyun đi rồi vội tiếp tục lộ trình dang dở của mình.
“Đợi đã!” Jaehyun hô lớn rồi cũng gấp gáp đuổi theo anh. “Nếu bọn chúng đang ở với nhau, hai người cùng tìm sẽ tốt hơn một.”
Doyoung ngừng chân, tức tối quay đầu lườm nguýt Jaehyun. Nếu cậu không mê tít Doyoung như điếu đổ, thì hẳn là ánh mắt đáng sợ đó của anh đã có tác dụng. “Cậu nên cầu nguyện rằng hai đứa nó đang không ở cùng nhau đi là vừa, vì tôi chắc chắn sẽ dùng mọi cách để ép cậu chịu trách nhiệm nếu Noon mang thai đấy.”
Jaehyun giơ hai cánh tay lên tỏ vẻ đầu hàng. “Rồi rồi, nhưng tôi vẫn nghĩ cả hai ta cùng đi tìm sẽ nhanh hơn. Lần cuối anh trông thấy em cún nhà anh là ở đâu thế, vì Byul cũng đột ngột phóng đi mất trong phạm vi này thôi.”
Doyoung chăm chú quan sát Jaehyun một lúc khá lâu, cuối cùng thì anh thở dài. “Được rồi.” Doyoung rầm rì, nhỏ đến mức Jaehyun suýt thì bỏ lỡ điều anh nói. “Cún nhà cậu đến từ đâu ấy nhỉ? Nhà tôi ở đoạn này nên việc Noon sớm đã tìm đường về nhà cũng có thể là một khả năng.”
“Tụi tôi vốn đang đi dạo trong công viên đằng kia.” Jaehyun chỉ đại khái về phía sau lưng mình, nơi mà cậu đoán chắc hẳn là vị trí tọa lạc của công viên. “Và ồ, anh với tôi sống cùng một khu này. Nghe tuyệt đó chứ.”
Doyoung đảo mắt. “Thôi thôi, tôi biết rồi. Có lẽ là em ấy sẽ tới nơi đó.” Doyoung vốn chẳng thèm đợi Jaehyun, bằng chứng là anh ngay lập tức bắt đầu di chuyển về phía trước, rồi rẽ vào một ngõ hẻm chật hẹp. Jaehyun cố gắng bám sát theo sau, mắt đảo liên tục mong rằng có thể tìm thấy một chút dấu hiệu nào của con chó của cậu — của bọn họ.
“Thế, làm sao anh lại đưa cô cún của mình đi dạo khi biết em ấy đang tới kì?” Một phần vì tò mò, phần lớn là do cậu muốn được trò chuyện cùng đối phương.
Doyoung thở dài. “Dĩ nhiên là em ấy không thể hành sự trong nhà tôi được, phải không?” Lúc này, Jaehyun có thể cảm nhận được cái đảo mắt của người nọ vừa rơi trên người mình. “Đó cũng là lý do vì sao tôi phải luôn đảm bảo rằng chỉ mình tôi được em ấy đi bộ trong khoảng thời gian này, và ra công viên vào giai đoạn này thì không phù hợp lắm, có chút quá náo nhiệt. Chỉ là tôi không nghĩ em ấy sẽ chạy nhanh đến vậy và làm đứt cả dây xích.” Doyoung khoe ra chiếc dây xích màu xanh sáng, phần móc liên kết giữa dây xích và vòng cổ trông méo mó đến đáng thương. “Còn cậu thì sao? Lý do là gì thế?”
“Thì, tôi vẫn thường hay thả cho nhóc ấy chạy trong công viên. Nó được huấn luyện rồi, nên sẽ luôn vâng lời khi tôi gọi nó lại. Khi nhóc con đột ngột chạy đi, tôi tưởng rằng tôi lạc mất nó rồi, nhưng không hề nghĩ đến khả năng nó lại theo một chú cún đang tới kì. Mà nhân tiện đang nói về chuyện này, anh có bao giờ nghĩ tới việc triệt sản cho bé nhà chưa?”
Doyoung quay đầu lườm nguýt Jaehyun trước khi tiếp tục di chuyển về phía trước rồi thoát khỏi con hẻm chật hẹp. Khi Doyoung chọn giữ im lặng, Jaehyun quyết định bản thân cũng không nên đào quá sâu vào chuyện của anh và ngoan ngoãn bước theo ngay sau. Họ rốt cuộc rời khỏi đoạn đường hẻm nhỏ xíu, ra đến đường chính rộng rãi hơn thì rốt cuộc cũng phát hiện ra hai chú cún lông trắng. Phía trước không xa lắm là bức tường gạch nom tương đối kiên cố, nên mấy đứa nhóc đành phải tìm một vị trí đứng tạm. Trước khi Jaehyun kịp hét lớn gọi tên Byul, cậu vừa vặn để ý thấy nhóc con đang hăng hái cưỡi bên trên một chú chó, mà Jaehyun khá chắc chắn đó là cô nàng Samoyed của Doyoung.
“Trời đất.”
“Noon!” Doyoung hô to và chạy thật nhanh về phía chúng nhưng đã quá muộn rồi. Hai đứa nó dường như nhận ra sự hiện diện của chủ nhân, nhưng lại chẳng hề có y định tách nhau ra.
“Tôi nghĩ là hai đứa đang hành sự rồi.”
Doyoung lại lườm cậu. “Cậu nghĩ?”
Hai nhóc cún tách ra sau một vài phút, nhưng biểu tình u ám và mất niềm tin trên khuôn mặt Doyoung đã nói lên tất cả tâm tình anh hiện giờ. Thậm chí lúc cả hai đã bị xích lại bằng dây, thì chúng vẫn luôn hướng về nhau, và dường như chẳng muốn rời xa đứa còn lại.
“Hừm.” Jaehyun gãi gãi gáy mình, cố kéo lấy sợi xích nhưng lại chẳng nhằm nhò gì tới Byul. “Tôi nghĩ là chúng nó đang có cảm tình với nhau.”
Lần này Doyoung vẫn lườm cậu, nhưng anh hình như không muốn lên tiếng.
“Ờm thì, tôi nghĩ là, tôi nên đưa anh số của tôi, phòng trường hợp Noon thực sự mang thai, vì đương nhiên là tôi phải chịu trách nhiệm một phần trong chuyện này, và hơn thế nữa, đây rõ ràng là lỗi của Byul, nên …”
Doyoung vẫn giữ ánh mắt không mấy thiện cảm ấy, nhưng lần này thì anh lục lọi trong túi quần rồi lấy ra di động của mình. Doyoung chuyền điện thoại sang cho Jaehyun mà chẳng mở miệng nói lấy một lời, sau đó anh dùng sức kéo sợi dây xích của Noon. Cô nàng rên rỉ với vẻ không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi về sau, càng tránh ra xa Byul hơn.
Jaehyun xong xuôi với việc nhập số của mình đồng thời bấm gọi cho bản thân để cậu có được số anh.
“Tôi sẽ gọi nếu Noon có bầu.” Doyoung bỏ di động trở lại vào túi quần ngay khi được trả lại. “Quên chưa giới thiệu, tôi là Doyoung.”
“Jaehyun.” Jaehyun mỉm cười rồi vươn tay về phía Doyoung chờ đợi một cái bắt tay, và anh thì hậm hực đáp lại nó.
Doyoung giữ cho Noon luôn ở ngay sát chân mình, để cô nàng chẳng còn cơ hội nào để dính lấy Byul lần nữa. “Nếu ta may mắn, tôi sẽ không phải gọi cho cậu.” Doyoung uể oải nở nụ cười và quay người rời đi.
Jaehyun còn chẳng thèm ngăn chính mình mỉm cười, nhưng cậu lại kiên nhẫn đợi đến khi Doyoung đã khuất dạng, rồi khom người thủ thỉ với Byul. “Ba mong mình sẽ gặp lại họ.”
***
“Sao anh ấy vẫn chưa gọi ta?” Jaehyun lầm bầm, khuôn mặt cậu tưởng như sắp dán vào màn hình điện thoại tới nơi.
Johnny, người đang ngồi kế bên cậu trên chiếc sô pha ngoài phòng khách, chẳng thèm lên tiếng. Anh ta chán nản đổi kênh liên tục, mắt chăm chú dõi theo những hình ảnh chuyển động trên TV thay vì nghe Jaehyun lải nhải cả ngày trời. Cậu nói gì đó mà anh ta có thể nghe mang máng là, “Em nhớ anh Doyoung.”
Byul trở ra từ phòng Jaehyun, bước chân chậm rãi còn đầu thì cúi thấp. Cậu nhóc thả người nằm phịch xuống sàn nhà và rên ư ử, nghe sầu thảm hệt như ba nó. Khi mà Johnny đưa ra một quyết định sai lầm là ngó qua xem thử tình hình, ánh mắt Byul giao với ánh mắt anh ta, và nếu Johnny đang quá quan trọng hóa mọi chuyện, thì hình như anh ta vừa trông thấy cái biểu tình nhăn nhó từ một con chó.
Johnny hít vào môt hơi sâu rồi đứng dậy, với tay chộp lấy dây xích treo trên cửa ra vào.
“Thôi cái trò đó đi!” May mắn là Jaehyun kịp chụp lấy sợi xích đang phóng tới mặt mình.
“Nghe này, em và Byul trưng ra cái mặt ủ rũ đó suốt mấy tuần nay rồi, và thậm chí hôm nay còn đặc biệt dễ xù lông, cho nên là, hãy nghĩ cho môi trường phát triển lành mạnh xinh quanh anh, đưa Byul đi dạo đi, còn em thì tranh thủ nạp chú dopamine vào cho tỉnh táo.” Johnny xốc Jaehyun lên, buộc cậu phải đứng dậy để tự mình gắn xích cho Byul.
“Khoan, khoan! Johnny …” Jaehyun hô hào phản kháng khi bị Johnny đẩy ra khỏi nhà. Cậu chỉ kịp vơ vội điện thoại và ví của mình được đối phương đưa đến, trước khi cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt cậu.
“Cuối cùng!” Giọng Johnny oang oang xuyên qua cả lớp cửa. Jaehyun dù miễn cưỡng, vẫn nhún nhường đáp ứng lời đề nghị từ phía anh bạn cùng phòng, siết chặt dây xích của Byul rồi dắt cậu nhóc rời khỏi tòa chung cư. Như một thói quen, cậu lại lấy ra di động từ túi quần và kiểm tra thông báo.
“Chẳng có gì hết, Byul à.” Cậu nói với nhóc lông xù nhà mình. Byul dường như có thể hiểu được lời cậu, vì thằng bé liền hạ thấp đầu rồi rên rỉ đầy đáng thương. Nếu Doyoung không gọi, tức là Byul cũng chẳng thể gặp lại Noon. “Ba hiểu mà, anh bạn.” Jaehyun ngồi xổm xuống ngang tầm với cậu nhóc rồi vòng tay ôm lấy nó. “Cũng chẳng phải là ba không thể gọi cho anh ấy, đúng không?”
Byul hào hứng sủa một tiếng rồi tươi cười.
“Con nghĩ ba nên gọi anh ấy à?”
Byul lại sủa thêm vài tiếng, nụ cười thậm chí còn đậm hơn.
“Làm sao ba từ chối con được đây?” Jaehyun ngồi lên chiếc ghế dài ngay đối diện cổng vào của tòa chung cư, lại lôi ra di động của mình. “Nè anh Doyoung, tôi tự hỏi không biết nàng cún nhà anh thế nào rồi?”
Byul sủa rồi lắc đầu.
“Phải phải, ý tưởng dở tệ. Thế còn ‘Nè anh Doyoung, cún nhà tôi nhớ cún nhà anh lắm đó’?”
Lần nào Byul sủa không ngừng và bắt đầu khều khều đầu gối Jaehyun, khiến cậu không khỏi phì cười, đành phải cố ngăn cậu nhóc lại.
“Rồi rồi, chờ ba chút.” Jaehyun hít vào một hơi sâu, chuẩn bị tinh thần xong xuôi. Trái tim dần mất kiểm soát khi cậu lướt đến số của Doyoung tròn danh bạ. Thời điểm ngón tay chuẩn bị chạm vào màn hình, điện thoại đột ngột đổ chuông. “Ôi chúa ơi.”
Jaehyun suýt thì đánh rơi điện thoại khi cậu cứ thúc giục bản thân phải trả lời cuộc gọi nhanh nhất có thể, kết quả là câu “Chào anh” của cậu nghe quá là gấp gáp, trong khi khoảng trống im lặng sau đó chỉ được duy trì bởi sự mặt dày khi cậu đã quyết định sẽ cố tỏ ra là mình ổn.
“Ờm, có phải Jung Jaehyun không? Tôi là Doyoung đây.”
“Phải!” Câu trả lời quá hào hứng, khiến Jaehyun phải vội vã sửa lại lời mình. “À ừ, ý tôi là, anh tìm đúng người rồi, tôi Jaehyun đây. Vậy thì, chào anh, Doyoung.” Vừa nghe thấy tên Doyoung, Byul lập tức trở nên ồn ào, gan bàn chân nó liên tục đập lên chân cậu.
“Chuyện là, tôi vừa mới đi thú ý về. Cậu nhớ Noon không, con chó của tôi ấy.”
“Ừm?”
Một tiếng thở dài lọt ra ở cuối câu nói, truyền sang từ đầu dây bên kia. “Em ấy có thai rồi.”
Jaehyun phải cắn thật chặt môi để ngăn mình hét lên. “Phải vậy chứ!”
“Ôi, ờm, thật sao? Vậy thì, tôi, tôi—ta nên làm gì đây?”
“Cậu có tiện gặp ở công viên chỗ cậu hay đưa cậu nhóc nhà cậu đi dạo không? Ta cần nói chuyện.”
“Đương nhiên rồi, tôi sẽ ra đó ngay thôi.”
“Cảm ơn cậu.” Doyoung kết thúc cuộc gọi trước khi Jaehyun kịp nói thêm bất cứ điều gì.
Jaehyun quyết định sẽ không quá đi sâu vào chủ đề đó rồi quay sang nhìn Byul với vẻ rạng rỡ. “Đoán xe ta sẽ gặp ai ở công viên nào?”
Byul sủa lớn và nhảy cẫng lên.
“Phải, là anh Doyoung và Noon đó. Đi nào, Byul, xuất phát thôi!” Cậu và Byul gần như đã vội vàng chạy một mạch đến công viên, vì không biết rằng liệu Doyoung có đang trên đường tới hay chưa. Tốt hơn hết là mình nên đến sớm, Jaehyun nghĩ như thế khi cậu cách cổng vào công viên chỉ còn vài bước chân, mà thời gian thì nhanh hơn thường ngày tận một nửa.
Doyoung vẫn chưa có mặt ở đó, nhưng cả Jaehyun lẫn Byul đều đang rất cao hứng lúc này, cùng nhìn chăm chăm cổng vào để xem ai vừa vào công viên. Thậm chí cả Byul, cậu nhóc luôn dễ vui vẻ bởi những điều nhỏ nhặt, cũng tập trung hết mức.
Một chiếc xe đỗ vào bãi, Jaehyun dán mắt lên nó với hơi thở gấp gáp. Rồi từng chút từng chút một, Doyoung bước ra khỏi xe. Cước bộ chậm rãi như thể một thước phim quay chậm, anh vòng xuống phía sau rồi mở cửa mang Noon ra. Anh mặc một chiếc quần tối màu và áo sweater oversized dài đến tận lòng bàn tay. Anh trông thật ấm áp dù đầu mũi và bầu má đều đã phớt một màu đỏ nhạt vì lạnh. Khi ánh mắt Doyoung bắt gặp ánh mắt Jaehyun, lần đầu tiên sau những lần cậu nhìn anh, đôi môi Doyoung cong lên thành một nụ cười xinh xắn và rồi mọi thứ trở lại như ban đầu.
“Chà.” Jaehyun nói với chính mình vừa vặn lúc Byul sủa lên vui vẻ. Byul bắt đầu kéo sợi xích, và cậu nhóc đã mang Jaehyun đến chỗ Doyoung. Noon cũng chẳng thể kìm được và làm điều tương tự, hai người chủ hoàn toàn không có biện pháp để ngăn chặn cú va chạm sắp xảy đến, bởi sức kéo của hai chú cún đã đưa họ lại ngày càng gần nhau hơn.
“Ui.” Đầu Jaehyun ong ong, ngã ngửa ra mặt đất, sức nặng đè trên người cũng chẳng thể giúp cậu giảm nhẹ cơn đau.
“Ôi, chết thật, xin lỗi cậu.” Doyoung vội vàng đứng thẳng dậy, và Jaehyun cuối cùng cũng có thể cảm nhận được mình đang hô hấp trở lại. Trước khi Jaehyun kịp ý thức được chuyện gì đang diễn ra, có đôi tay vươn tới đỡ cậu dậy, phủi bụi trên người cậu. “Cậu ổn chứ?”
Lúc tầm nhìn đã trở nên rõ ràng, điều đầu tiên chào đón cậu là vẻ mặt lo lắng của Doyoung.
“À vâng.” Jaehyun đáp lời, có chút quá sức khi phải đối diện với khuôn mặt xinh đẹp nọ.
“Xin lỗi cậu nhé. Noon kéo dây xích hơi quá.”
“Không sao đâu, Byul cũng vậy mà. Do chúng nó nhớ nhau thôi.” Chính là lúc đó, họ trông thấy hai chú cún đang quấn quýt lấy cổ nhau để cùng ngửi mùi hương mà chúng nó mong mỏi từ lâu.
Doyoung trút ra một hơi thở mang đầy những âu lo. “Cảm ơn vì cậu đã đồng ý gặp mặt dù là tôi báo hơi muộn.”
“À, vâng, không vấn đề gì đâu. Anh có nói là Noon mang thai, phải không? Chuyện này một phần cũng là lỗi của Byul, nên tôi mong được giúp đỡ bằng bất cứ cách nào.”
Tiếng cười của Doyoung xen lẫn chút bất an, và anh tránh giao mắt với Jaehyun, ánh nhìn tập trung vào đôi cún đang ôm ấp nhau. “À, về việc đó … Hẳn là ta nên ngồi xuống để nói chuyện nhỉ. Lại đây, Noon!” Doyoung dùng sức kéo sợi xích, Noon dù rên rỉ nhưng vẫn nghe lời. Byul ư ử trong cổ họng và theo bước Doyoung cùng Noon, kéo cả Jaehyun đi.
Giờ thì hai nhóc cún đã được tháo xích, nhưng chúng cũng chẳng đi đâu xa. Thay vào đó, Noon và Byul đi xa khoảng chục bước chân rồi bắt đầu ngửi lẫn nhau. Jaehyun và Doyoung im lặng theo dõi khi họ cùng ngồi xuống trên chiếc ghế gần đó.
“Ừm, anh định thế nào?”
“À, ừ thì, có ổn không nếu tôi và cậu gặp nhau nhiều hơn cùng với hai chú cún? Noon dạo gần đây trông chán chường hẳn đi kể từ lần cuối gặp hai người. Em ấy từng là một chú cún siêu năng động, nhưng bác sĩ thú ý bảo rằng bởi vì đang mang thai và cả vì không được gặp nhóc nhà cậu nên em ấy rất buồn. Nếu có thể được gặp nhóc cún của cậu thường xuyên hơn thì cả tôi và Noon đều rất vui lòng. Cũng sẽ giúp ích cho cái thai của em ấy nữa, bác sĩ bảo thế.” Doyoung hướng ánh nhìn lo lắng về phía Noon, gợi về cảm giác người mẹ nhìn con mình.
“Nghe này, đương nhiên là được rồi. Tôi rất sẵn lòng cho phép hai đứa nó hẹn hò.” Jaehyun tự cười với chính câu đùa của mình, đồng thời sự tự hào dâng lên sưởi ấm lòng cậu khi bắt gặp nụ cười nhẹ nơi anh.
“Cảm ơn cậu.” Doyoung nói như thể vừa trút được gánh nặng. “Tôi đã sợ rằng cậu sẽ không đồng ý, may là cậu rất thoải mái với chuyện này.”
“Không phải lo. Thật ra thì, tôi và Byul, ý tôi là Byul, nhóc ấy cũng ủ ê suốt mấy ngày này vì không được gặp Noon. Tôi dám chắc là gặp nhau nhiều hơn sẽ tốt cho cả hai.” Khi Jaehyun đưa mắt nhìn hai chú cún, chúng đang chạy và đuổi theo nhau. “Bên cạnh đó, tôi có cảm giác bọn chúng cũng nhận ra giờ chúng đã là bố mẹ rồi, nên là sẽ rất khó để tách chúng ra đấy.”
Doyoung cười khổ. “Đừng nhắc về nó nữa. Chỉ nghĩ đến việc phải nuôi thêm một đàn cún là thấy đau đầu rồi.”
Jaehyun vươn tới nắm lấy bàn tay Doyoung như một lời an ủi. Biểu tình ngạc nhiên hiện hữu trên gương mặt Doyoung lúc này nhắc nhở Jaehyun rằng cậu đang vượt quá giới hạn, nhưng cậu chọn lờ nó đi. “Anh không một mình, Doyoung-ssi. Tôi hứa, tôi sẽ luôn ở bên anh.” Jaehyun nở một nụ cười tươi tắn và có tác dụng trấn an nhất có thể.
Điều đó dường như có hiệu quả, vì khóe miệng Doyoung vừa câu lên thành nụ cười nhẹ. “Cảm ơn, Jaehyun-ssi.”
***
Jaehyun cảm thấy kì nghỉ đông lần này quá sức tuyệt vời, vì cậu được lặp lại gần như mỗi ngày việc mua một ly cà phê cho Doyoung trước khi gặp gỡ tại công viên, rồi họ sẽ cùng đưa hai chú cún đi dạo.
“Taeyong, bác sĩ thú ý ấy, nói là anh vẫn có thể đưa Noon đi dạo, nhưng là trong thời gian ngắn thôi.” Doyoung giải thích. Jaehyun thì cũng không quá muốn được biết những chuyện này, chỉ là cậu thích nghe Doyoung trò chuyện. Giờ thì bọn họ càng dành nhiều thời gian cho nhau, anh cũng trở nên sôi nổi hơn. Jaehyun thậm chí còn có thể mua thêm một phần cà phê cho anh, vậy nên luôn có hai cốc cà phê sẵn sàng vào chín giờ sáng.
“Em đúng là vị cứu tinh đó.” Doyoung thầm thì, bàn tay siết lấy thân cốc. Là một buổi sớm se lạnh ở Seoul, cả Jaehyun lẫn Doyoung đều như đang bị bó trong chiếc áo khoác phao và khăn quàng cổ dày. Doyoung vẫn trông có chút lạnh dù đã mặc tương đối nhiều lớp áo, và Jaehyun suýt chút nữa đã định nắm tay để sửa ấm anh. Ý nghĩ ấy nhanh chóng biến mất và cậu chỉ đơn giản uống một ít cà phê.
Doyoung khúc khích cười sau khi nhấp ngụm cà phê. “Anh mừng là lần này mình không bị đổ cà phê lên người.”
“Đó là sơ suất thôi!” Jaehyun lắc đầu, nhưng chẳng thể ngăn mình nở nụ cười. “Đây đã là lần thứ năm em mua cà phê cho anh rồi, và chẳng đổ gì hết nhé.”
“Còn chưa biết trước được gì mà.” Doyoung thêm vào, nhưng tông giọng đó rõ ràng là cố ý trêu chọc. Jaehyun quyết định bỏ qua vì Doyoung quá mức dễ thương đi.
“Rồi rồi. Tụi em đều biết anh chẳng bao giờ tha cho em, phải không Byul?” Nghe gọi, Byul liền sủa một tiếng. “Con cũng cảm thấy ba đáng thương phải không, Byul, vì có người cứ nhắc đi nhắc lại lỗi lầm của ba ấy?” Byul lại sủa lần nữa.
“Noon, bảo Jaehyun là em ấy đang phóng đại đi.” Noon sủa và khiến cả Jaehyun cùng Doyoung cười lớn. Họ chẳng biết liệu hai đứa cún có thực sự hiểu họ đang nói gì hay chúng chỉ sủa đơn giản vì chủ gọi tên chúng. Mặc dù vậy, họ vẫn chẳng thể ngừng mang hai cô cậu cún vào cuộc trò chuyện, thường xuyên lôi kéo chú cún của mình về phe bản thân trong giữa những tranh cãi lông gà vỏ tỏi. Chẳng ai thắng ai, nhưng dù sao đó cũng chẳng phải trọng điểm.
***
Nhạc chuông điện thoại vô cùng đặc biệt reo lên, vang vọng khắp phòng khách, và Jaehyun gần như đã gấp gáp ném tay cầm chơi game đi chỉ để chụp lấy di động của mình. Johnny thì đang cười như điên ngay bên cạnh, hẳn là vì anh ta đang rất tự tin là ván này mình sẽ cầm chắc chiến thắng.
Jaehyun gằn giọng buộc anh ta giữ im lặng rồi mới nhấn nút trả lời. “Chào anh, Doyoung.”
“Jaehyun, tạ ơn chúa! Anh đã nhắn tin cho em từ nãy tới giờ rồi, và ờm, liệu tối nay em có thể ngủ lại nhà anh không? À, ừm, thật ra Noon sắp sinh rồi, anh trai anh không có nhà còn bố mẹ thì phải đi làm sớm vào sáng mai. A-anh không muốn ở một mình.” Tông giọng hoảng loạn của Doyoung khiến Jaehyun chẳng chần chừ khi nói lời đồng ý.
“Giờ này rồi mà em còn định đi đâu thế?” Johnny hỏi, quan sát Jaehyun xếp đồ vào ba lô.
“Noon sắp sinh, em phải qua với anh Doyoung.”
Johnny khúc khích. “Hai đứa nghe như đôi chồng chồng mới cưới vậy.” Điệu khúc khích bỗng biến thành tiếng cười ha hả chỉ vì Johnny bắt gặp gò má ráng đỏ ngượng ngùng nơi Jaehyun. “Nhóc mê người ta quá rồi đó.” Anh ta vui vẻ vỗ lưng cậu rồi tự động rời đi. Sau khi hoàn tất gói ghém đồ đạc của mình, Jaehyun chuyện sang lựa đồ cần thiết cho Byul, nào là đồ chơi yêu thích, dây xích và vài loạt hạt ăn liền.
Jaehyun chọn đi bộ đến nhà Doyoung. Thời điểm khi mới biết được nhà anh chỉ cách nhà mình vài phút đi bộ cậu đã rất bất ngờ, nhưng chính điều đó đã giúp cho việc gặp gỡ và dành thời gian bên nhau trở nên dễ dàng hơn. Mặc dù ngọn gió đông vừa thổi qua lạnh cóng tới tê tái cả người, nhưng dường như cứ nghĩ về Doyoung, cậu lại được sưởi ấm, và Byul hẳn là cũng đang cảm thấy điều tương tự.
Họ tới đích đến không lâu sau đó, được chào đón bởi khuôn mặt bất an của chủ nhà. Jaehyun đảo mắt nhìn quanh, cố tìm ra sự hiện diện của những thành viên khác trong gia đình anh.
“Bố với mẹ đều đã ngủ cả rồi, còn anh Gongmyung thì qua đêm ở nhà bạn gái, nhưng em đừng lo. Anh đã bảo với bố mẹ là em sẽ ghé rồi.” Doyoung giải thích khi mời bọn họ vào trong.
Noon lập tức phóng về phía Byul, và biểu tình anh như thể vừa trút được tảng đá đã đè nặng trên vai vài ngày qua khiến cậu nảy ra suy nghĩ, thật đáng.
“Đây.” Doyoung nắm lấy cổ tay Jaehyun và dẫn cậu vào thẳng phòng mình. “Em có thể để đồ trong phòng anh. Em muốn ngủ ở đây hay thức với bọn nhóc trong phòng của Noon? Nhà anh đã dành ra một góc riêng cho em ấy, và cá nhân anh thì muốn ở cạnh trấn an Noon.”
Jaehyun lập tức nuốt nước bọt bởi suy nghĩ bản thân sẽ được ngủ trong phòng Doyoung. Anh ấy thậm chí còn chẳng hề do dự khi cho phép một mình mình ở lại trong phòng anh ấy. Suy nghĩ cậu dần trôi thật xa, và chỉ trở về thực tại khi cậu đột ngột nhớ ra anh vừa đặt câu hỏi và đang đợi câu trả lời từ cậu. Cậu thực sự đã suy nghĩ về việc bản thân cần được ngả lưng sau một ngày dài, nhưng được dành thời gian ở bên Doyoung thì còn gì sánh bằng cơ chứ. “Em sẽ ở cùng anh trong phòng của Noon, dù gì thì em cũng phải trông chừng Byul. Không có ý làm anh bực mình, nhưng dù Byul có quý anh bao nhiêu, nhóc đấy vẫn thích em nhất.” Jaehyun nói với đôi chút tự mãn.
Doyoung đảo mắt, nhưng đôi môi anh thì đang mỉm cười. “Em có thể tắm trong phòng tắm của anh, ngay đằng kia kìa. Còn phòng Noon thì ngay bên cạnh căn phòng này. Anh đã sửa soạn mọi thứ xong xuôi hết rồi, nên em chỉ cần sửa soạn cho bản thân trong lúc anh mang Noon và Byul tới đó thôi.” Doyoung vươn tay cầm lấy dây xích của Noon và trước khi Jaehyun kịp lên tiếng, anh cùng nàng cún đã rời đi.
Jaehyun phải nín một hơi rồi mới cho phép khứu giác chính mình cảm nhận hương thơm riêng biệt của Doyoung vương vấn khắp căn phòng. Mùi nồng nhất có lẽ là mùi sữa tắm anh thường dùng, và trước khi mọi chuyện đi quá xa, Jaehyun đã kịp thời ngăn bản thân lại bằng cách chạy vọt vào phòng tắm và thay sang bộ đồ khác thoải mái hơn. Cậu đảm bảo chính mình phải đánh răng thật sạch sẽ, thậm chí là dùng một lượng kem nhiều hơn mức cần thiết chỉ để giữ cho hơi thở luôn đậm mùi bạc hà. Thời điểm bước ra khỏi nhà vệ sinh, Jaehyun không quên nhìn quanh một vòng để quan sát phòng anh.
Phòng Doyoung vô cùng gọn gàng, chăn gối gấp ngay ngắn, bàn làm việc và kệ sách thì sắp xếp ngăn nắp. Phía trên cùng của kệ xếp toàn là khung ảnh. Tranh của anh cùng gia đình và bạn bè tựa như đang vẽ lại cuộc đời anh. Jaehyun để ý rằng Noon không xuất hiện trong những tấm ảnh cũ, nhưng có một bức chụp em ấy cùng với Doyoung, chính là ở khung ảnh cuối cùng. Jaehyun nghĩ ngợi trong vài giây rồi đẩy cửa rời khỏi phòng.
Doyoung đang chơi cùng hai chú cún trong căn phòng kế bên, nhưng khi Jaehyun bước vào, anh rời vị trí và để chúng nó tự giỡn với nhau. “Sô cô la nóng chứ?” Anh vốn chẳng thực sự chờ đợi câu trả lời của Jaehyun mà trực tiếp chuyền cho cậu chiếc cốc ấm.
“Cảm ơn anh.”
Họ cùng ngồi xuống trên chiếc đệm gần bên ổ của Noon. Bên trên rải rác nào là gối bông mềm cùng chăn lông ấm. Cả Noon và Byul đều đang rúc vào nhau trong ổ, còn Doyoung thì chưa từng rời mắt khỏi bọn chúng, anh chậm rãi đưa cốc lên miệng húp một ngụm. Doyoung còn chẳng bận tâm đến việc mình có đắp chăn hay không, việc đó hẳn là quá gây mất tập trung nên anh đã chọn không làm. Jaehyun mỉm cười ôn hòa, đắp chăn cho anh sau đó lay tỉnh Doyoung khỏi trạng thái ngẩn ngơ.
“Ôi, cảm ơn em.”
“Không có gì.” Là toàn bộ những gì cậu nói. Jaehyun vốn định với lấy cái chăn thứ hai, nhưng Doyoung lại mở chăn ra và dịch chuyển để chừa chỗ cho cậu.
“Thế này sẽ ấm hơn đó.” Doyoung bảo thay cho lời mời, bầu má ảnh nhuộm màu đỏ ửng. Jaehyun chẳng phân biệt được anh đang lạnh hay ngại. Dù sao thì, cậu cũng sảng khoái chấp nhận lời mời và thở ra một hơi đầy thỏa mãn khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Doyoung.
“Liệu có ổn không anh?” Jaehyun thì thầm.
“Ừ.” Hơi thở Doyoung vờn quanh vành tai cậu. “Hoàn hảo.” Anh tựa đầu mình lên vai Jaehyun, và cậu thề rằng khoảng khắc ấy còn trên cả hoàn hảo. Hai cô cậu cún giờ đã im lặng hẳn đi, tụm vào nhau trong chiếc ổ, và hai anh chủ cũng đang tận hưởng thời khắc yên bình trước cơn bão, nhấp từng ngụm nhỏ từ ly sô cô la.
“Nè.” Giọng Doyoung nhẹ nhàng phát ra. “Kể anh nghe về lần đầu tiên em gặp Byul đi.”
Jaehyun trông có vẻ bất ngờ vì chủ đề mới mẻ, nhưng khi bắt đầu hồi tưởng lại thời điểm ấy, đôi môi cậu tự động câu lên thành nụ cười. “Khi em lên cấp Hai, cô cún nhà hàng xóm sinh con. Chú hàng xóm bảo là sẽ cho em một lấy nhóc hoàn toàn miễn phí, và bởi vì em cũng rất muốn một con, bố mẹ đã cho phép em tự do lựa chọn. Byul được em bế lên và mang về nhà.”
“Vậy nhóc ấy ở với em bao lâu rồi?”
“Em không rõ lắm, tầm năm năm?”
“Chà.” Doyoung nói, ngồi thẳng dậy. Jaehyun có đôi chút thất vọng khi hơi ấm từ anh đột ngột biến mất. “Thì, anh nuôi Noon cũng chỉ mới đây thôi.” Doyoung lo lắng cười khẽ. “Lý do anh luôn hốt hoảng là vì vậy đấy, ở với em ấy chưa được bao lâu em ấy đã mang bầu.”
“Ồ, vậy nên mấy bức ảnh trong phòng mới không có—” Jaehyun vội vàng bịp miệng chính mình, nhưng biểu tình hiện tại của Doyoung đã nói lên rằng anh sớm biết cậu sẽ tò mò.
“Phải đó, em ấy vốn là của chị bạn gái của anh trai anh, chị ấy chuyển nhà nhưng nơi đó họ lại không cho nuôi động vật, nên nhà anh đã đồng ý nhận nuôi. Nhà anh quý em ấy như thể em ấy vốn là của mình vậy, nhưng anh thì chưa nuôi thú cưng bao giờ, mà em ấy lại đột ngột có thai, càng khiến anh rối rắm hơn. Anh còn chẳng biết là em ấy vẫn chưa triệt sản đến tận khi em ấy có bầu.” Doyoung tặc lưỡi, còn Jaehyun thì cười lớn.
“Nào, đừng lo lắng quá.” Jaehyun vòng tay đặt lên vai anh, kéo anh vào cái ôm nhẹ. “Em nghĩ là anh đã làm rất tốt rồi, và em dám tự tin khẳng định rằng anh yêu em ấy rất nhiều. Đó mới là trọng điểm.”
“Em nghĩ vậy sao?” Đôi mắt Doyoung trở nên lấp lánh và chứa đựng thật nhiều tia hi vọng khi anh quay đầu đối diện với cậu, và Jaehyun thì chẳng tài nào nói không với khuôn mặt ấy. Mà có lẽ cậu cũng không muốn làm anh thêm lo ngay từ đầu.
“Ừ.” Chẳng còn lời nào được nói ra, vì cả hai đang chìm đắm nơi đáy mắt đối phương. Jaehyun nghiêng người về phía trước, Doyoung cũng chậm rãi khép mắt lại. Trước khi hai đôi môi kịp giao hòa, Noon đột ngột rên ư ử, một nhát phá vỡ khoảng khắc lãng mạn. Họ tách nhau ra, và Jaehyun miễn cưỡng thu cánh tay lại. “Nhưng mà để đề phòng, em nghĩ cũng nên cho chúng nó di triệt sản.”
Tiếng cười sảng khoái của Doyoung lấp đầy căn phòng, tựa như một điệu nhạc mà cậu sẵn sàng tua đi tua lại mỗi đêm.
Lúc họ cùng nằm xuống để nghỉ ngơi, vai bà cánh tay họ khẽ chạm vào nhau. Doyoung thầm thì. “Cảm ơn em, Jaehyun.”
Jaehyun đan mười ngón tay hai người vào nhau, siết chặt. “Không việc gì, anh Doyoung.”
***
Jaehyun hằm hè khi tiếng chó sủa với âm lượng quá lớn và thanh âm móng cà lên sàn nhà đầy quen thuộc lọt vào màng nhĩ, xua tan giấc mộng tuyệt đẹp về buổi hẹn hò ở hồ bơi với Doyoung. Cậu chớp mắt vài lần, cố nhớ xem mình rốt cuộc là ai, chuyện gì đang diễn ra và bản thân đang ở tận đẩu tận đâu đây. Từng mảnh ghép kí ức dần kết nối với nhau trong khi Jaehyun vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, đến lúc cậu hoàn toàn tỉnh giấc thì vừa vặn nhớ lại tất cả.
Khung cảnh trước mắt dường như đang cố tước đoạt đi hơi thở của cậu. Doyoung vẫn còn chu du trong mộng, nhưng cặp lông mày anh nhíu lại, và hình như anh vừa càu nhàu gì đó trong cổ họng. Jaehyun nuốt nước bọt cố gắng tìm cách rời đi, để rồi nhận ra Doyoung đang gối đầu lên cánh tay mình, cánh tay còn lại thì vô cùng tự nhiên khoác lên eo anh.
Trước khi Jaehyun kịp hành động ngu ngốc, như kiểu dùng nụ hôn để đánh thức Doyoung, thì Byul đột ngột xông tới rồi không ngừng sủa vào mặt họ. Đôi mắt Doyoung bật mở, anh lập tức ngồi thẳng dậy bởi tiếng ồn. Jaehyun còn đang mãi suy nghĩ rằng mình sẽ phải xử tội Byul vì chuyện này, nhưng rồi cậu nghe tiếng Doyoung liên tục lặp lại câu “Trời đất ơi”.
“Noon đang sinh.”
“Hả?”
Doyoung đảo mắt và chỉ tay về phía cô nàng lông trắng đang cố hết sức để mang mấy đứa con mình đến với thế giới. “Chết thật.” Mừng vì Jaehyun cuối cùng cũng trở lại thực tại, Doyoung rời khỏi tấm đệm để đến bên nàng cún nhà mình. Thưc sự là chẳng có gì Doyoung có thể giúp được em ấy nên anh quyết định sẽ đứng quan sát từ xa và kiên nhẫn chờ đợi để được nhìn thấy tinh linh đầu tiên chào đời. Jaehyun cũng chỉ có thể ở một bên theo dõi, nhưng Byul thì cứ rên ư ử cạnh bên.
“Ờm, anh Doyoung này, em nghĩ là nên đưa Byul ra khỏi phòng.”
“A, à ừ, em cứ đi đi, hừm, cứ để nhóc ấy trong phòng của anh. Và ờm, em có thể quay lại đây sau khi xong việc được không?”
Đôi mắt Jaehyun mở lớn bởi lời đề nghị, nhưng rồi cậu mỉm cười và gật đầu. “Được chứ, không thành vấn đề.” Cậu vỗ nhẹ lên vai Doyoung rồi dùng sức kéo nhóc Byul đang sủa loạn lên rời đi.
“Byul, ở yên đây.” Dù miễn cưỡng, nhưng cậu nhóc vẫn nghe lời. “Bé ngoan.” Jaehyun đút cho cậu nhóc món đồ ăn nhẹ ưa thích rồi ra khỏi phòng Doyoung, tâm trạng nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi.
“Nhóc ấy thế nào rồi?” Doyoung hỏi ngay khi bắt gặp Jaehyun đẩy cửa bước vào.
“Byul sẽ tự xoay sở được thôi. Dù vậy thì để đề phòng em cũng ra lệnh và cho cậu nhóc chút đồ ăn rồi, nên hẳn là sẽ tạm ổn định được một lúc.” Jaehyun ngồi xuống cạnh Doyoung, người chưa từng rời mắt khỏi Noon. Theo tình hình hiện tại, thì em ấy đã đưa được bé cún thứ nhất ra ngoài. Cậu im lặng nắm lấy tay Doyoung và nhận ra đôi vai anh đang dần chùng xuống. Anh vẫn còn hoảng loạn, nhưng may mắn là không còn tệ như lúc vừa mới thức dậy.
Sau ba mươi phút quan sát Noon tự mình sinh con, lúc này đã có thêm hai bé cún nữa chào đời, Jaehyun quyết định là sẽ tốt hơn nếu làm Doyoung phân tâm một chút. Mọi thứ đang diễn ra tương đối thuận lợi, và sự lo lắng của anh chỉ càng gia tăng nếu hai người cứ tiếp tục theo dõi.
“Thôi nào.” Jaehyun nói, kéo Doyoung đứng dậy. Họ có va chạm đôi chút vào nhau nhưng vẫn có thể bước ra khỏi phòng. “Cả anh và em đều biết mình không thể giúp gì được mà, vậy thì sao ta không xem phim, hay ăn chút gì đó, cũng có thể chơi game. Cứ mỗi tiếng kiểm tra em ấy một lần là ổn.” Jaehyun đề nghị khi cả hai đang luẩn quẩn trong nhà anh.
“Được rồi.” Doyoung nhỏ giọng nói. Jaehyun nhìn anh thật lâu, nhưng hoàn toàn không phải vì cậu có ác cảm. Cậu chỉ đang lo nghĩ quá nhiều thôi.
“Vậy thì thế này, anh vào bếp làm một vài chiếc sandwich, còn em sẽ mang Byul đến đây nhé, được không?” Jaehyun kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời lời, và khi anh nhẹ gật đầu, cậu ân cần dẫn anh đến phòng bếp rồi mới quay lại tìm Byul. Byul gần như mất kiểm soát khi được tự do nhưng rồi lại nhanh chóng bị thu hút bởi món đồ chơi yêu thích, Jaehyun liền ném quá bóng vào giữa phòng khách.
Khi đã đảm bảo rằng Byul đang tự mình chơi đùa, Jaehyun lại vào bếp với Doyoung và giúp anh làm món sandwich. Anh đang cẩn thận xịt mayonnaise lên mặt bánh, nên cậu quyết định bỏ thêm hai lát bánh nữa vào lò nướng.
“Anh thích ăn sandwich với mayonnaise sao?” Jaehyun hỏi.
Doyoung ngừng tay, trao cho cậu cái nhìn không thể tin nổi.
Jaehyun khúc khích. “Vì em không thích mayonnaise.”
Cằm Doyoung trông như sắp rớt xuống. “Thật à? Vậy bình thường em ăn thế nào?”
“Bỏ mọi thứ vào, trừ mayonnaise.” Khi mà miệng anh gần như mở thành hình chữ O, Jaehyun mới vội vàng chữa cháy. “Không dở đến mức đó đâu, em nói thật! Cho hay không cho cũng giống nhau cả thôi.”
Doyoung nạt. “Anh không tin, thử làm cái bánh ngon lành của em xem nào.”
“Anh đang thách em đó hả?”
“Chỉ là anh không tin cái bánh đó đánh bại được khẩu vị tuyệt vời của anh.”
“Anh nói rồi đó!” Jaehyun bật cười khi tất bật chuẩn bị chiếc sandwich của mình. “Rồi anh sẽ phải rút lại lời đó thôi, Kim Doyoung.”
“Cứ thử xem.” Doyoung đùa cợt khi xếp ra xà lách và cà chua lên lát bánh.
“Em lấy thêm nguyên liệu trong tủ lạnh được chứ?”
Doyoung nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đồng ý. Jaehyun nhận ra điều này có chút buồn cười, khi mà họ sắp sửa chiến nhau bằng bánh sandwich, nhưng đồng thời cậu cũng mừng vì đã thành công phân tán sự chú ý của Doyoung về Noon. Cậu lấy thêm mù tạt và mật ong rồi bắt tay vào làm.
“Ấn tượng đó.” Doyoung bình luận một câu trước khi trở lại với chiếc bánh của mình.
Rốt cuộc thì, cả hai đều chọn làm clubhouse sandwich, chỉ có phần nhân là khác nhau. Họ mang dĩa bánh ra phòng khách, lập tức kéo được Byul theo sau, lưỡi thè ra đầy thèm thuồng.
“Để Byul làm giám khảo đi.” Doyoung đề nghị.
Jaehyun cười lớn. “Vậy thì anh chuẩn bị tinh thần nhận thua đi.” Họ chuyền cho đối phương một nửa chiếc bánh của mình, và cắt ra một miếng nhỏ cho Byul.
“Được rồi, Byul, con thích cái nào nhất?” Jaehyun nhấc cả hai đĩa lên đặt trước mặt Byul. Họ dường như nín thở khi chờ đợi vị giám khảo nhiều lông này. Byul ngửi ngửi một hồi, trước khi quay hẳn mình về phía chiếc đĩa của Jaehyun, khiến Doyoung không khỏi mất tinh thần.
“Anh không chấp nhận kết quả! Em là chủ của nhóc ấy, không công bằng.”
“Vậy thì anh không nên để cho Byul làm giám khảo chứ!” Jaehyun phân bua cùng nụ cười nở rộ. “Nhưng nói thật đó, bánh của em cũng được lắm, anh thử một miếng đi.”
“Anh sẽ thử nếu em cũng thử.”
“Đếm đến ba nhé.”
“Được.”
Họ cùng lúc cầm bánh kề bên miệng, đếm đến ba, và cắn. Ngon hơn cậu nghĩ, Jaehyun phải thừa nhận. Mayonnaise vừa đủ, không làm mấy vị bánh, đồng thời làm bật lên vị của từng lớp nhân. “Ngon đó chứ, cơ mà …”
“Anh/em vẫn thích cái của mình hơn.” Họ đồng thanh nói.
“Nhưng nó ngon mà, phải không?” Jaehyun nhắc lại.
“Ừ ừ.” Doyoung nghe như trả lời cho có, nhưng anh lại cắn một miếng lớn bánh sandwich của Jaehyun.
Sau đó, Jaehyun mở TV, rồi hai người lại bị cuốn vào một cuộc tranh luận về việc nên xem cái gì thì hợp nhất, cuối cùng dẫn đến quyết định là chọn bộ phim mà cả hai đều đã xem qua – Avengers, bật phim và để mặc nó chạy.
Một giờ đồng hồ nữa trôi qua, và Jaehyun tình nguyện đi kiểm tra tình trạng của Noon. Đến hiện tại, mới chỉ có ba bé cún chào đời thay vì sáu như mong đợi, nhưng dường như không có gì bất thường xảy ra, vì vậy cậu quay trở lại phòng khách để báo tin vui.
“Em nghĩ anh có nên gọi anh Taeyong không?” Doyoung hỏi.
“Ồ không đâu, giờ này vẫn còn sớm, lát tám giờ rồi mình gọi sau.”
“Ừ, em nói đúng. Với cả nếu em ấy đang làm tốt, thì không có gì cần lo lắng hết, phải không?”
Jaehyun mỉm cười rồi nhẹ nhàng kéo anh vào cái ôm. “Chắc chắn rồi.”
Màn đêm dần trôi qua, cứ mỗi một tiếng Doyoung và Jaehyun lại thay phiên nhau đi kiểm tra Noon một lần. Bố mẹ Doyoung thức dậy vào khoảng sáu giờ sáng, và cậu được dịp cùng nhà họ Kim thưởng thức một bữa sáng đúng điệu. Ngay khi bố mẹ Kim rời nhà vào tám giờ, họ đánh điện cho Taeyong và anh chàng thú ý liền vui vẻ đồng ý lái xe tới nhà Doyoung. Anh ấy đến nơi tầm hai tiếng sau, vừa vặn lúc đứa con cuối cùng của Noon đang chuẩn bị chào đời.
Họ im lặng quan sát, đến tận khi bé cún được sinh ra, và Noon liền vệ sinh cho bé.
“Anh thấy sao?” Doyoung hỏi.
“Ta sẽ phải đợi thêm vài tiếng nữa để xem em ấy đã hoàn thành chuyện sinh nở chưa, sau khi chắc chắn thì anh sẽ tiến hành kiểm tra mấy bé cún con. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, mọi chuyện có vẻ ổn định rồi.” Taeyong nở một nụ cười trấn an rồi ánh mắt anh ấy lập tức trở lại với Noon, nàng cún nọ đang bắt đầu nghỉ ngơi sau quá trình sinh đẻ cực nhọc.
Doyoung trút ra một hơi thở nặng nhọc vốn đã kìm nén từ lâu, anh gối đầu lên vai Jaehyun, rầm rì. “Kết thúc rồi.”
“Ừ, xong cả rồi, em đã bảo là không việc gì phải lo hết mà.” Jaehyun hơi do dự vòng tay quanh Doyoung, và khi cậu nhận ra anh chẳng hề từ chối, cậu mới siết chặt cái ôm của mình. Doyoung như tan chảy trong vòng tay ấm áp, và Jaehyun thì thắc mắc rằng liệu anh có thể cảm nhận được nhịp tim đang dần mất kiểm soát của cậu hay không.
“Cảm ơn em vì đã ở bên anh.”
“Em sẽ luôn ở bên anh mà, Doyoung.”
Taeyong hắng giọng, thành công khiến họ cùng lúc đẩy đối phương ra, xem chừng là xấu hổ vì bị bắt quả tang. “Xin lỗi vì, ờm, làm hỏng chuyện vui của hai người. Nhưng cho hỏi nhà mình có cà phê không nhỉ?”
“Có chứ, anh đợi nhé, tôi đi pha ngay.” Doyoung dẫn đường cho chàng thú y vào bếp, Jaehyun chọn ở lại, nội tâm vẫn chẳng tài nào ngừng rung động.
Chưa đầy mười phút sau, cậu bắt gặp Doyoung đẩy cửa bước vào phòng, nhưng lại không thấy Taeyong đâu. “Anh làm cho anh ấy một phần ăn sáng rồi.” Anh trả lời thắc mắc của Jaehyun. Doyoung an tọa trên chiếc ghế gần ổ của Noon, quan sát em ấy chăm són con mình. Jaehyun cũng ngồi xuống vị trí bên cạnh anh.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Doyoung nhún vai, đầu tựa lên vai cậu. “Chắc là, bọn nhóc sẽ đáng yêu tới chừng nào khi lớn lên, và anh sẽ nhớ bao nhiêu khi phải cho chúng đi.”
“Nếu mà mình, ờm, hẹn hò ấy, thì mình có thể giữ lại tất cả mấy bé cún á anh.”
Doyoung nhướn mày, giống như đang tra hỏi cậu vì câu nói vừa rồi. Khi anh nhận ra sắc đỏ đang dần lan rộng trên đôi gò má của cậu trai nọ, Doyoung liền khúc khích. “Chỉ cần hỏi là, ‘làm bạn trai em nhé’ rồi hôn anh là được mà.”
“Thế, làm bạn trai em nhé?” Jaehyun nghiêng về phía trước người, và khi cậu nhận ra anh cũng đồng thời rướn người lên để đón nhận nụ hôn, Jaehyun dám chắc rằng câu trả lời của anh chính là câu trả lời mà cậu muốn nghe.
End.



Comments